Diên Vỹ đến công ty, trên tay cầm theo điện thoại, cảm thấy có chút nghi ngờ khi thấy cái tên hiện trên màn hình. Một lúc sau, cô mới chậm rãi bắt máy.
- Nghe đây!
- Sao không bắt máy ngay?
- Ừm…thì nhất thời không phản ứng kịp, có chuyện gì sao? - Cô thành thật trả lời, đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi tiếp tục.
- Hôm nay thứ bảy. - Anh nhàn nhạt nói, tay trái xoay bút, mắt vẫn còn nhìn vào tập tài liệu trước mặt, không khỏi nhăn mày.
- Và...?- Có chút sốt ruột, cô thở dài.
- Hôm nay tôi sẽ qua chỗ Du, cậu ấy mới thi xong.
- À, hiểu rồi. Còn gì nữa không?
- Không.
Anh vừa dứt lời, đầu bên kia cô đã dập máy. Cảm giác áy náy khiến anh có chút không an lòng. Kỳ thực, có một số điều cô chưa biết hết về anh, cũng cảm giác là không cần biết. Anh gọi cho Du. Giọng cậu khiến anh dịu lại, vui vẻ và mềm mại. Anh dịu dàng đón nhận sự yêu thương chăm sóc, quan tâm của cậu. Đôi lúc anh cảm thấy rằng, nếu thiếu Du, anh không biết liệu mình có thể làm gì? Khi cảm thấy bản thân hơi ủy mị, Hoàng liền vội vã chào cậu, rồi làm việc.
Vũ Hoàng không phải là một ông chủ của một tập đoàn nhỏ. Tập đoàn của anh ít nhiều gì cũng là một tập đoàn đa quốc gia, công việc không thiếu nhưng thời gian anh dành cho Du - cậu tình nhân bé bỏng không bao giờ là quá ít. Du thấu hiểu và cảm thấy hài lòng, hạnh phúc vì điều đó.
…
11h đêm.
- Sao anh phải về? - Du cự nự, cọ mũi vào lồng ngực anh, tay còn đan vào tay anh, âu yếm.
- Đêm nay không có lịch ở cùng em, nếu anh không về, người đàn bà kia không biết sẽ gây nên trò gì
- Người đàn bà kia? À, chị Vỹ ý hả? - Cậu nghiêng đầu, ánh mắt ướt át nhìn anh, đổi lại, Hoàng vùi môi mình vào cổ cậu, hôn nhẹ.
- Ừ, là cô ta.
- Anh này… Diên Vỹ rất đáng thương, anh đừng đe nẹt cô ấy!
- Hử? - Anh có chút khó hiểu nhìn cậu, cảm giác có gì đó không đúng. - Du, em chưa từng gặp cô ta, sao em biết?
- Không, thực chất em có gặp cô ấy rồi. - Du lắc lắc đầu, còn cười vui vẻ kể cho anh nghe cuộc gặp gỡ tình cờ đó.
- Cô ta gây khó dễ cho em không?
Du lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt giữa hai lông mày Hoàng và gỡ tay anh ra.
- Không, em và cô ấy chỉ tình cờ gặp nhau khi đi siêu thị thôi. Tất cả những thứ cô ấy mua, đều là liên quan đến sữa. Hoặc đồ ăn.
- À…
Anh trầm ngâm, một lúc lâu sau, vẫn quyết định trở về. Du cũng không níu kéo, chỉ hôn anh say đắm trước khi anh ra khỏi cửa.
Mở cửa vào nhà, đã là 12h đêm, thư viện vẫn đang sáng. Anh không để ý lắm, liền chậm rãi thả áo khoác và cặp tài liệu xuống ghế, bình tĩnh bước đến phòng tắm, rồi đột ngột dừng lại.
Đến phòng tắm phải qua phòng khách, nhìn từ chỗ anh đứng, lại thấy cửa ban công mở toang. Trời không hẳn là lạnh nhưng ban đêm, tự khắc gió đêm sẽ khiến người ta nổi da gà. Vậy mà cô lại thong thả mặc váy trắng, mỏng manh ôm lấy bản thân, tựa mình vào lan can. Có chút nhíu mày, anh tiến lại gần, còn phát hiện ra không chỉ phong phanh, trên tay cô còn ly rượu vang đỏ sánh và một điếu thuốc lá.
- Chưa ngủ sao? - Anh lên tiếng.
Giật mình quay lại, đôi mắt kia hoảng loạn nhìn anh. Trong veo không tì vết! Cảm giác tệ hại lan vào phổi, anh giật điếu thuốc trên tay cô rồi ném xuống đất. Nhìn điếu thuốc tắt ngấm dưới nền gạch lạnh ngắt, Diên Vỹ mỉm cười.
- À… về rồi à?
Hơi thở còn sặc mùi rượu, lúc này anh mới để ý, kế bên cô là chiếc bàn con dùng để kê trên giường. Trên đó, không biết bao nhiêu chai rượu đã được khui ra.
- À à… rượu hả? Buồn buồn uống ý mà.- Cô xua xua tay, có chút phóng túng, mặt lại ửng lên. - Ngại quá, lâu ngày không uống… ai dè tìm mãi chưa thấy chai rượu nào ưng ý. Yên tâm, tôi mới chỉ uống mỗi loại có năm ly thôi.
Cô xiêu vẹo tiến đến chỗ anh, vỗ nhẹ lên ngực anh mấy cái rồi quay lại ban công đứng.
Cố nén sự tức giận xuống, anh gằn thành tiếng:
- Muộn rồi, ngủ đi!
- Hả? Sao ngủ? Mai chủ nhật, chủ nhật được nghỉ, ngủ muộn được mà.
Anh cảm thấy mơ hồ, bản thân đang vì cái gì khó chịu thì anh không biết nhưng không ép cô vào giường thì đúng là quá đáng rồi. Không thể bỏ mặc cô trở thành một đống bùi nhùi ở đây và anh phải chăm sóc. Bực bội, anh giằng tay cô, đoạt ly rượu rồi đem thả xuống đất. Cô ngơ ngác, rồi lại cảm thấy người mình như hẫng đi, đầu óc quay cuồng chao đảo. Khóe miệng đột ngột nở ra nụ cười khổ sở.
- Không phải là người ta thường bế sao? Sao anh vác ngược tôi thế này? - Cô thì thào trong đầu, cũng không nói ra, ngoan ngoãn nhìn nhịp chân anh đong đưa, rồi bật cười.
Anh không quan tâm, đem quẳng cô xuống giường, lúc này, có chút bực bội.
- Nằm đó!
- Không đâu. Có mùi của anh, lại nồng nữa… không đâu… - cô cười cười, lắc lắc đầu, mái tóc rối bung, những sợi tóc lòa xòa trước má. Anh nhìn cô, không nói không rằng, xoay người đi khỏi.
Cô đảo mắt, sau đó mới thấy thật sự mệt mỏi, đầu óc trĩu xuống, dường như không nghĩ được cái gì, mơ màng một hồi rồi gục ngủ.
Khi trở lại, anh thấy cô co mình trên giường. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ngủ, cảm giác thanh thản nhẹ nhàng len lỏi, khiến anh không hiểu xúc cảm là gì, mãi về sau, khi tất cả mọi chuyện chỉ còn là nuối tiếc, anh mới nhận ra, đó là hạnh phúc. Kéo chăn cho cô, anh cũng chả ngần ngại chỉnh sửa chỗ cô nằm, vừa đủ tạo khoảng trống cho anh. Hạ lưng xuống, còn nhìn cô thật lâu, anh thở dài rồi chìm vào giấc ngủ.
…
- Diên Vỹ, cô dậy đi!
Anh đã dậy từ rất lâu, còn cô vẫn mê man. Lần này anh mới thực sự chạm tay vào tay cô, chợt hốt hoảng. Nóng quá!
Cô cựa ngón tay, mày nhíu lại rồi u mê nói gì đó, anh không rõ, chỉ đặt tay lên trán cô, mới nhận ra thân nhiệt cô tăng cao tự lúc nào. Kéo cô ngồi dậy, cô không tỉnh lại, anh bắt đầu hoang mang.
Anh khoác tạm lên người cô chiếc áo vest, trực tiếp gọi taxi rồi mau chóng bế cô vào lòng, lóng ngóng chạy xuống dưới tòa chung cư, chờ đợi. Lúc taxi đến, anh chỉ vội vàng bảo đến bệnh viện gần nhất.
- Chỉ là cảm mạo thôi nhưng hình như cô ấy có vấn đề về phổi từ trước đó, chúng tôi sẽ xem xét.
Anh gật đầu, ánh mắt lo lắng lúc này mới thôi, cảm giác tiếc nuối, anh thẫn thờ bên ngoài phòng bệnh. Điện thoại réo đến, anh mệt mỏi, không mở mắt nhìn ai gọi, vội nghe máy.
- Alo.
- Anh đang ở đâu? - Giọng nói của Du vang lên khiến anh cảm thấy thất thố nhưng anh đã vội vàng đáp lại.
- Bệnh viện, là Vỹ, cô ta bị ốm.
- À… nên anh quên hôm nay có hẹn với em?
- Hẹn? - Anh đập tay vào trán, vội vàng nói: - Xin lỗi, anh quên mất, để tối, tối anh đền bù, được không?
- Cô ấy không sao chứ?
- Ừ, không sao.
- Được rồi, nếu thế anh đi cùng em chứ?
Chần chừ, anh gật đầu, mỉm cười trong điện thoại:
- Được, em ở đâu, anh đến ngay.
Du đọc cho anh địa chỉ, còn anh, cũng không ngần ngại rời khỏi bệnh viện.
Chỉ là không đành lòng nên khi ra ngoài cổng bệnh viện, anh quay lại dặn dò bác sỹ cẩn thận rồi mới đi. Anh đã không cho cô hạnh phúc, cũng không muốn thân thể cô có mệnh hệ gì. Thở dài nhìn cô lần nữa, rồi mới quay bước rời đi.
- Anh đang nghĩ gì vậy? - Du níu tay anh, cảm giác mất mát lan tỏa trong đôi mắt nâu trầm của mình.
Hoàng ngạc nhiên, nãy giờ anh có lúc nào không để ý cậu chăng? Liền lắc đầu, đưa tay vuốt mái tóc cậu. Ánh mắt thẫm lại, dịu dàng, nấn ná nơi bờ môi. Đang ở rạp chiếu phim, anh cũng không dại dột làm càn, chỉ phả nhẹ hơi thở vào gương mặt cậu rồi mỉm cười. Bỗng hình ảnh vụt qua đầu anh, khiến anh bất giác nắm chặt bản tay mình.
- Lo cho cô ấy thì về đi.- Du thở dài, cảm giác xa xôi khó nói thành lời. Chỉ mơ hồ nhận thấy rằng cô gái đó dần bước vào cuộc tình giữa cậu và anh.
- Cho ai cơ?- Hoàng cố tình cao giọng trêu chọc, tỏ vẻ bàng quan với cô gái yếu ớt đang nằm trong viện kia. Chính bản thân anh cũng mong mỏi cật lực rằng, ý nghĩ thương hại cô đừng xuất hiện.
"Thương hại, là sỉ nhục tình yêu" - Đó là lời cô nói, cách đây khoảng nửa tháng, khi cô cùng anh về thăm bố mẹ chồng. Cô đã nhẹ nhàng nói với anh như thế.
- Hoàng, về thôi, anh vẫn đang lo lắng cho Diên Vỹ.
- Cô ta lớn rồi, cô ta tự lo được cho bản thân. - Anh cau mày, trong bóng tối, cậu cũng không nhìn rõ được tâm tình của anh, mà ngay cả chính anh, cũng không rõ tâm tình của mình.
…
- Sao anh không vào? - Du khoanh tay nhìn người đàn ông của mình, cau mày.
Cậu không thừa bao dung để chấp nhận việc cô gái trong kia quan trọng với anh. Nhưng cô ấy đang ốm, và cậu biết, cô gái đó vô tội. Thậm chí là vô tội đáng thương. Du bực bội nhìn người đàn ông này, rồi đẩy anh vào phòng bệnh.
- Vào đi, vào đi!
- Anh không vào, anh không muốn buổi hẹn hò này vì cô ta mà ngắt đoạn. Chẳng qua là em thúc giục.
- Anh không thích cô ta.
- Anh nói anh không có cảm tình với cô ấy, vậy tại sao anh chần chừ trước cửa phòng bênh đến vậy? Vũ Hoàng, anh có là kẻ lạnh lùng, nhưng tuyệt đối không phải kẻ vô tình, cô ấy là vợ anh, anh tự biết bản thân có nghĩa vụ gì. Vào đi, Hoàng. Trừ phi…
- Trừ phi gì? - Anh khó chịu nhìn cậu, giọng hạ xuống thành băng lạnh.
- Trừ phi anh sợ đối mặt với cô ấy, sẽ bắt gặp lại chính mình.
Cậu đau đớn nói ra, trong giọng nói nồng đượm sự tủi hờn. Anh thấy vậy, vội vàng ôm lấy cậu, rồi lại buông ra. Đây là nơi công cộng, anh đâu thể kéo cậu vào sự kỳ thị của người đời. Liền lắc đầu, rũ ra một nụ cười buồn thảm.
- Em thật ngốc!
- Xin lỗi… xin lỗi, ý em là… anh là người tốt mà, thăm cô ấy đi! - Du lắc lắc tay anh, cũng kéo anh đứng trước cửa phòng bệnh.
Và lần này, anh đẩy cửa bước vào.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét