Cửa phòng ngủ mở ra, Du ngơ ngẩn nhìn cô gái ngồi bình tĩnh trong phòng khách, không khỏi cảm thấy e thẹn trước cơ thể trần trụi của mình. Liếc mắt nhìn cậu, Vỹ cười, tay nâng cao lên như dùng rượu chúc phúc, rồi lơ đãng ngắm nhìn gương mặt cậu.
- Hoàng, Hoàng! - Du quạy đầu vào phòng, cuống cuồng gọi Hoàng.
Người đàn ông trong phòng kia lại đáp lại cậu bằng nụ hôn nơi hõm cổ, ướt át, trân trọng.
- Sao hốt hoảng thế em?
- Cô ta, cô ta đã về! - Du đẩy anh ra, lung túng nhìn anh.
- Cô ta? Ai?- Nhíu mày, giọng Hoàng trầm xuống, có chút khàn khàn như nổi lên ham muốn.
- Diên Vỹ, Diên Vỹ đã về rồi.
Mắt anh mở to. Không phải chứ, Thiệu Thiên nói rằng sẽ giữ cô ta bảy ngày, tại sao mới ngày thứ năm đã thả cô ta về rồi? Hay do quá say đắm bên Du mà anh lẫn lộn giờ giấc? Không thể nào...
Khoác vội tấm áo choàng, Hoàng bước ra nhìn cô, lại thấy cô kiều diễm nhưng vô cùng lạnh lẽo ngồi trong ánh đèn vàng sang trọng. Đôi mắt màu lục liếc nhìn anh, không rõ rệt cảm xúc, lại như không nhìn thấy anh.
- Cô…!
- Rượu của anh rất ngon! Ngày đó không cẩn thận, chưa thưởng thức hết đã lăn ra ốm, hôm nay nhấp lại, quả nhiên là hảo hạng.
- Cô về đây không phải chỉ là nói vài câu sáo rỗng thế chứ? - Anh khoanh tay, rồi liếc nhìn Du. - Du, em về phòng đi!
- Phòng nào? Anh dùng phòng của chúng ta để cho cậu trai tội nghiệp này nằm sao? - Cô nhìn thẳng vào Du, ánh mắt lộ ra sự thương hại cùng cực.- Còn cậu, cậu không nghĩ là ở lại chứng kiến cảnh vợ chồng cãi nhau là vui vẻ chứ?
- Cô im đi! Muốn nói gì? - Hoàng giữ tay Du lại, kiên quyết nhìn cô, còn cô, lại đồng thời nhìn anh với ánh mắt ngập tràn sự thương hại.
- Anh làm như đây là nhà anh vậy sao? Sổ đỏ đề tên tôi, tiền mua nhà là của tôi, vốn đây là nhà tôi, chẳng qua anh đến và mang theo một tủ rượu cùng quần áo, anh nghĩ anh có quyền đuổi tôi đi?”
Thấy mặt anh tối sầm lại, cô tiếp tục:
- Phòng ngủ của tôi và anh, anh thản nhiên dẫn một thằng đĩ về ăn nằm…
- Im miệng! - Anh sấn sổ tiến đến cô, vung tay... nhưng rồi đành hạ xuống.
Cô nhàn nhạt mở lời:
- Cướp chồng người khác, không phải điếm, cũng là loại lẳng lơ. - Cô nhìn anh, thản nhiên tiếp tục: - Anh nghĩ anh đánh tôi rồi tôi sẽ ngại sao? Anh tin là tôi có thể để yên cho anh bắt cóc, để yên cho anh sử dụng nhà của tôi để lôi kéo cậu ta về sao? Còn cậu, cậu nghĩ tôi có tư cách tha thứ cho cậu không? Hai người là kẻ bị hại?
- Hừ, nếu cô ngứa mắt, cô có thể ký đơn ly dị. - Anh cười cợt, rồi ném cho cô một tập giấy. - Tập đơn ly dị này tôi đã ký đủ, cô chỉ việc ký vào thôi. Bồi thường bao nhiêu tôi sẽ bồi thường.
- Bồi thường?- Cô nhướn mày, nụ cười hé ra, trong giây lát, khiến gương mặt cô trở thành âm hiểm: - Anh đáng giá bao nhiêu? Trả tôi ngần ấy!
- Cô muốn gì?
- Anh, hoặc số tiền trị giá bằng anh. Chọn đi, tùy anh. Vì nếu anh ra được giá cho bản thân anh, tôi cũng có khả năng ra giá mua anh.
- Im đi! Tôi ký vào đơn rồi. Cô buông tay đi, rồi sẽ chẳng ai phải khổ cả! - Anh khoát tay, trừng mắt, vô thức siết chặt lòng bàn tay nhìn cử động của cô.
Cô không nhìn anh nữa, chỉ nghiêng đầu nhìn Du.
- Cậu nghĩ sao?
- Tôi có tư cách xen vào chuyện của cô và Hoàng à? - Cười cợt mỉa mai, cậu khoanh tay: - Nhưng nếu cô hỏi ý kiến, tất nhiên, tôi ủng hộ hai người ly hôn.
- Còn tôi, nếu tôi là cậu tôi sẽ tự mình ra đi.
- Cô nghĩ tôi ngu à? Hoang tưởng đến thế sao?
- Ừ, vì nếu cậu không đi, sẽ không ai hiến tủy cho mẹ cậu hết. Mà, nếu tôi không nhầm, ba cậu cũng không quan tâm đến sự sống chết của bà ấy phải không?
- Cái… cái gì? - Nụ cười trên môi cậu từ từ thắt lại, trở thành một đường rúm ró trên gương mặt xinh đẹp. Hoàng buông cậu ra, ngơ ngác nhìn cậu.
- Chuyện gì vậy em? Bác bị làm sao? Sao em không nói cho anh?
Không để ý đến anh, cậu lao thẳng đến cô, một tay ghim trên gương mặt cô, bạo liệt siết quai hàm cô lại.
- Cô nói cái gì? Mẹ tôi sao lại không được tủy? Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Quy tắc là bác sỹ không được phép tiết lộ danh tính người hiến tủy. Cô nghĩ…
- Vậy cậu nghĩ quan hệ, tiền bạc, quyền lực sinh ra để làm gì?- Cô cười mỉm, tiếng nói tuy có chút méo mó nhưng đắc ý cùng hả hê lộ ra rõ rệt.
- Cô… cô vô sỉ! - Tay cậu run rẩy, muốn siết lấy cô nhưng lại vô thức buông ra. Bất lực đập hai tay xuống bàn, cậu chống tay, ánh mắt hắt lên cô tia van nài bất lực.
- Tôi vô sỉ. Nhưng là cậu ép. Mạng sống của mẹ, tình yêu của Hoàng, bên tình bên hiếu, cậu chọn đi! - Cô vuốt nhẹ họng mình, mỉm cười ngây thơ, ánh mắt lại liếc về phía Hoàng.
Bất kể ai, cũng có cái giá của riêng mình.
- Tôi cho cậu một tuần suy nghĩ. Nếu nghĩ không ra, hậu quả cậu tự biết. Tôi mệt rồi, ngủ đây! - Đứng lên, cô lại nhìn đống chai ly ngổn ngang dưới bàn, liền một tay đem hất hết xuống. Hoàng chỉ nhìn cô, căm hận cùng nỗi chán ghét hiện lên.
Bắt được ánh mắt này, thâm tâm cô lại cười khổ.
Căn nguyên của mọi việc, là do đâu? Tại cô sao? Ừ… là tại cô.
***
Du ôm chặt Hoàng, cười nhàn nhạt.
- Anh lấy phải cô vợ thật đáng sợ. - Du lắc lắc đầu, dùi dụi vào ngực Hoàng.
- Anh không ngờ cô ta lại động đến bác, anh sẽ tìm giúp em, cũng sẽ dùng quyền lực của anh để giúp em và bác. Con đàn bà vô ơn đó… - Anh thở dài, lại siết cậu chặt hơn. Tóc cậu cọ vào môi và mũi anh, thoang thoảng mùi lài nhàn nhạt. Cậu mỏng manh như một thiếu nữ, nhưng lại đủ rắn rỏi để động viên anh.
- Anh có thể không?- Cậu thở dài, bàn tay nắm lấy tay anh, buồn bã. - Nếu không thể, hãy nói với em, chúng ta chỉ có một tuần, không phải sao?
- Một tuần? Vậy ý em là sau một tuần ấy, em sẽ rời anh sao?
- Hoàng…
- Đừng rời bỏ anh, Du, xin em đừng bao giờ rời bỏ anh! - Gần như gục trên vai cậu, anh run rẩy van nài, trong thâm tâm chỉ thấy quặn thắt cùng trống rỗng…
***
Diên Vỹ trong phòng, tự ôm lấy mình rồi nằm trên nệm. Mắt cô nhắm nghiền, cố gắng xua đi cái mùi đàn ông quyện vào nhau trong căn phòng này. Nhắm mắt và lắng nghe, tiếng xì xào ngoài kia khiến cô nửa thương nửa hận.
Nguyễn Thanh Du, rồi cậu sẽ nhanh chóng biến khỏi cuộc đời Hoàng. Chỉ là… thuốc độc đổ như vậy, có phải là đã bắt đầu cho chiến dịch hạ độc lâu dài hay không. Có phải, cô và anh sẽ nhanh chóng từng ngày từng ngày đấu đá. Cô và anh sẽ từng ngày, từng ngày cắn nhau, ném thuốc độc vào nhau rồi ôm nhau ngã xuống mồ?
Được… Nếu đó là cách một năm tới kết thúc, cô sẽ làm, sẽ nhiệt tình làm.
Rồi sau đó, những nỗi khổ đau trần thế này sẽ cùng cô biến mất mãi mãi khỏi cõi đời này. Mãi mãi tan vào đêm hư không…
(Còn nữa)
0 nhận xét :
Đăng nhận xét