Đêm tàn của những thương đau - PHẦN 13

Phần 13 : Cuộc sống cũng như một vụ hiếp dâm, nếu như không chống lại được, hãy hưởng thụ
"Thịch...!" - Tiếng tim đập mạnh, rồi cảm giác như linh hồn rơi tõm xuống bể sâu. Vỹ cười. Nuốt lấy cảm giác run rẩy và đau đớn, cô tiếp tục công việc.


- Du!

- Tôi không phải Du, tôi là Diên Vỹ, là vợ anh! -  Cô bực bội đáp lại, mạnh tay giật áo anh ra, lật anh lại để cởi nốt chiếc áo.
- Vợ à?- Anh mở mắt, mơ màng nhìn cô, rồi như nghĩ ra điều gì đó, bỗng mỉm cười. - Vợ có phải là thứ giúp tôi đẻ con không nhỉ?

- Thề rằng, nếu lúc này là tôi của cách đây năm năm, tôi sẽ cho anh một bài học vì coi phụ nữ như một cái máy sinh đẻ. Nhưng bây giờ thì không, dù sao anh cũng đang say! - Cô lầm bầm trong giọng nói, chỉ vừa đủ cho mình nghe thấy, giật áo anh xong rồi, vừa định đứng lên thì bị kéo lại.

Lực tay đủ mạnh khiến cô mất thăng bằng và ngã lên người Hoàng.

Xương chậu và xương sườn cô đập thẳng vào cạnh giường, chỉ có một phần người vắt lên người Hoàng. Cảm giác đau đớn xông thẳng đến từng tế bào.

- Đồ điên, anh làm cái gì vậy? - Rơm rớm nước mắt, cô ôm lấy người mình rồi thoát khỏi anh, hậm hực quay đi lại bị anh kéo lại, một tay không đủ siết lấy cô, anh dùng cả hai cánh tay, rồi chân, quặp cô vào.

Tiếc là người say nên thứ anh ôm được chỉ là cánh tay phải và quặp lấy chân phải của cô.

Lắc đầu, cô tìm cách gỡ mình ra, rồi ngay ngắn nằm bên cạnh anh.

***

Cô đã từng suýt giống anh, căm hận một nửa thế giới. Cô thích con gái nhiều hơn, ngay cả với anh, cô cũng không thể thoải mái được. Bên cạnh anh, ngủ cạnh anh, sẽ có người nghe thấy nhịp đập vội vã của trái tim cô cùng hơi thở nặng nề căng thẳng. Ở bên anh, cô cảm thấy thoải mái nhất là lúc anh đang ngủ.

Nhìn mi mắt nhắm chặt, Vỹ cười. Đột ngột, đôi mắt kia mở to, u mê trong nỗi đau buốt. Ánh nhìn đó rõ ràng không dành cho cô nhưng ám ảnh đến không ngờ.

- Các người muốn tôi bình thường? Các người muốn có cháu, được, thì có! - Anh gằn giọng. Mùi rượu nồng nặc qua hơi thở.

Cô kinh ngạc... "chuyện gì vậy?". Chưa kịp định thần, ngay lập tức, cô đã bị anh tóm gọn.

- Diên Vỹ, thật phiền cô sinh cho tôi một đứa con… - Rõ ràng anh mất lý trí, tất cả lý trí đều bị rượu cùng lòng căm hận đánh bại.

Sợ hãi, cô vùng mình thoát khỏi anh nhưng không thể.... Sức nặng đó đè lên khiến cô khó nhúc nhích và hình như, thứ rượu kia làm anh hăng máu, dùng toàn lực để kiểm soát thân hình cô.

Cô yêu anh. Nếu là thuộc về anh theo hình thức này, bình thường cô sẽ không làm, nhưng hôm nay, cô sẽ...

Chỉ đêm nay thôi, ngày mai tỉnh dậy, tất cả đau đớn sẽ đổ xuống. Diên Vỹ lại đứng lên, trở thành người phụ nữ tàn nhẫn và ngoan độc. Người khiến anh hành hạ cô là gia đình anh phải không? Vậy thì cô sẽ trả lại, trả lại cho họ cảm giác bị đè nén, bị áp lực, thậm chí là cưỡng bức. Về cả thể xác lẫn tinh thần.

Kịch liệt đi qua, cô chịu đau đớn trong một khoảng thời gian không dài. Nhưng, cô không biết cái nào đau hơn. Khi anh xé rách thân thể cô thì vết thương đó đau hơn hay lòng cô đau hơn? Cô không rõ, chỉ biết rằng tiếng lòng cô lạnh ngắt, trống rỗng, gõ vào rồi còn thấy dư âm khô khốc.

Nhìn máu dây dưới ga giường. Im lặng.

Đứng dậy, sửa lại tư thế của anh thật cẩn thận, cô mới trải nệm ra. Sau đó ra ngoài đập vỡ cốc chén. Một lúc sau, mang theo mảnh vỡ vào phòng. Tự tay cầm bàn tay chồng mình, cô găm thẳng miếng thủy tinh vào giữa lòng bàn tay, cũng áp tay mình vào bàn tay anh. Máu chảy ra, hòa quyện vào nhau. Màu đỏ loang lổ xuống nệm.

Máu đã hòa vào nhau rồi, chỉ là họ không thuộc về nhau.

Tạo xong hiện trường, cô mới dọn dẹp, rồi đi ngủ.

Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, trong lòng Hoàng cảm thấy hao hụt rất nhiều. Không biết cảm giác này xuất phát từ đâu nhưng trong trí nhớ, lại loáng thoáng cảm nhận được đớn đau. Đớn đau nơi nào không rõ nhưng đầu anh thì đau nhức như búa bổ.

Quay sang bên cạnh, thấy dưới đất nệm đã cất gọn, Diên Vỹ chắc đã đi từ lâu. Bất chợt thấy tờ giấy cô đặt trên chiếc bàn để đèn ngủ, anh cầm lên, môi nở nụ cười mang vài phần cảm tạ và áy náy.

- Trà giải rượu đun rồi, uống nhé! Tay bị thương, nhớ băng đấy!

Tay?

Anh nhìn bàn tay mình, quả có vết thương thật, hình như là vết cắm của thủy tinh. Cúi xuống ga trải giường, thấy có máu, anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều. Chỉ thấy áy náy vì chắc đêm qua đã đập phá không ít đồ.

Anh không nhớ về ngày hôm qua một cách trọn vẹn. Chỉ nhớ lúc mình ngồi ở bar thì Thiệu Thiên gọi đi uống rượu, anh cũng nói luôn cho Thiệu Thiên biết mình ở đâu. Không nhớ anh uống bao nhiêu chén nhưng anh nhớ có một cú điện thoại gọi đến khiến tình cảm của anh về cha mẹ vàTuyên vỡ vụn.

***

- Hoàng à, là mẹ đây!

- Mẹ ạ? Mẹ gọi có việc gì không? - Hoàng ngạc nhiên khi nghe giọng người gọi đến. Anh ngừng uống rượu giây lát rồi đi ra ngoài nói chuyện.

- Chả là chuyện bữa ăn… mẹ xin lỗi vì không ngăn cản Thư.

- Mẹ à! - Mai mỉa, Hoàng cười. - Mẹ đâu có lỗi, cô ấy mới là người có lỗi. Mẹ không cần xin lỗi con. Con mới cần xin lỗi.

- Không, là mẹ không… Nhưng…-  Bà ngập ngừng.

- Dạ, mẹ nói đi! - Hoàng dịu giọng, dù sao, đó cũng là mẹ anh, người mẹ anh yêu thương, muốn bên cạnh biết bao lâu nay. Anh có thể bình an nói chuyện với bà thì đau đớn chiều nay chắc chắn sẽ tan biến.

- Con à… con thật sự không thể cùng Diên Vỹ sinh một đứa con được sao?



- Mẹ nói gì cơ? - Mặt anh tối sầm, yêu thương cùng kính mến vừa nãy chỉ bởi câu nói này mà thành hư không.

- Mẹ muốn có cháu, Diên Vỹ cũng là cô gái mẹ chọn cho con. Mẹ biết thế này là quá đáng, nhưng nếu con không làm được, có thể dùng đến các biện pháp y khoa hiện đại.

- Ý mẹ là thụ tinh nhân tạo? -  Anh gằn giọng, nửa muốn buông tiếng cười trống rỗng, lại nửa muốn hét vào mặt bà.

- Phải…

- Xin lỗi mẹ, con không nghĩ, chưa bao giờ con nghĩ rằng, mẹ có thể tàn nhẫn đến thế! -  Anh dập máy. Không nói không rằng lẳng điện thoại vào tường. Anh muốn hét, muốn đánh nhau, muốn gây gổ. Mẹ không biết sao, Diên Vỹ còn là con gái, có thể giết chết sự trong trắng của cô chỉ để sinh con cho anh ư? Sinh cháu cho họ ư?

Anh và cô muốn giải thoát cho nhau. Anh không biết lý do gì cô lại đòi ở bên anh một năm. Cho đến cách đây mấy ngày, anh mới biết cô chỉ ở bên anh một năm, họ sẽ thoát khỏi nhau, anh không cần biết lý do, chỉ cần có thể vui vẻ tạm biệt và nói hẹn gặp lại là đủ rồi. Bây giờ, mong muốn giữa anh và cô sẽ nảy sinh ra một đứa con, buộc trách nhiệm của cả hai vào với nhau ư?
 (Còn nữa)
Anh không thể!

Không thể.

Trên tất cả.

Anh đau đớn, vì chính mẹ, cũng đã quay lưng lại với linh hồn anh.

Hoàng mân mê tờ giấy một cách vô thức. Đêm hôm qua, cuộc điện thoại lạnh lẽo, tất cả đều là thứ khiến anh đâm đầu vào rượu. Chỉ là, rượu không đủ để quên.

Chia sẻ bài viết ^^

About Admin

Cẩm Nang Việt Muốn chia sẽ đến các bạn những thông tin hữu ích "về những mẹo vặt của cuộc sống" Như làm đẹp, nấu ăn, giải trí, tình yêu..
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét :

Đăng nhận xét