Dường như những lúc buồn thế này nó cần lắm một lời quan tâm từ ai cũng được,giả vờ hay thật cũng đươc, miễn là một lời quan tâm thôi thật đấy. Thèm lang thang ngắm đèn đường nhưng không ai đi cùng, thích đi dưới những ánh đèn ngắm đường phố về đem rồi ngồi lại ở một nơi nào đó suy nghỉ về những chuyện đang diễn ra xung quanh mình. Dần dần rồi cái sở thích đi bộ một mình nó không còn là một thói quan gượng gạo, buồn đi bộ, cô đơn đi bộ, mệt cũng đi... nó cần đâu đó những lời động viên hay quan tâm
Dường như màn đêm cho nhưng cảm xúc. Màn đêm chính là lúc con người sống thật với con người của mình nhất. Thật sự nó rất sợ cô đơn ... ra đường một mình vì sợ cái cảm giác cô đơn một mình nơi đất lạ, lang thang trên đường nhìn quanh không tìm thấy ai như nó có lẽ ai đó nhìn thấy lại bảo nó hâm. ừ thì hâm. Dường như cũng đã khá rồi chưa có một người quan tâm đến nó thật sự những lúc mệt nhọc ốm đau hay những lúc khó khăn. nó thường tin chắc rằng là không bao giờ có những mối quan hệ mâp mờ nên chọn cho mình cách sống vì mọi người một chút. Luôn quan tâm đến những người mà nó cho là thân. Chắc hẳn không ít nguời cho rằng ngu nhưng rồi sẽ có ngày họ nhận ra sự ngu ngốc ấy có lợi như thế nào. Có người đã hỏi nó rằng "Liệu cậu có thấy buồn khi tốt vs tất cả mọi người mà không thật sự nhận được cái gì từ họ hay chỉ một lời quan tâm?" Mĩn cười và đáp rằng "Thứ trên đời này cho đi không cần nhận lại đó là tình cảm" ai nghỉ thế nào không quan trọng, chỉ cẩn sống đúng với con người mình là được.
Tình cảm nó là một thứ thiêng liêng lắm đặc biệt là tình yêu. Tiếng yêu nó lại càng thiên liêng, cũng không phải vì muốn nói lời yêu với một ai đó. Vội vã đễ làm gì chứ? Hẵn là không ai muốn khổ vì quyết định sai lầm cả, Nhưng thà một lần đau rồi thôi còn hơn cứ để nó trong lòng mà không thể nói ra nó càng lúc càng quá sâu đậm rồi lại càng thêm khổ.
Chứng kiến không biết bao nhiêu cuộc tình, hạnh phúc có, không hạnh phúc cũng có. Vui có, buồn cũng có. Đến được cũng có, chia tay cũng có. Nhưng hầu hết đều có một người phải khổ. Nó cũng có một người để thích. Tại sao lại là thích mà không phải là yêu như bao người vẫn nói nhỉ?. Chỉ có thể là thích thôi ư? ừ thì chỉ là thích.Nhưng tình cảm của người ta dành cho nó cứ như thế nào ấy lúc như tình yêu lúc lại như một người dưng làm nó hoang mang, đúng người ta tốt với nó, RẤT TỐT. người ta quan tâm nó? RẤT QUAN TÂM. Cái cách người ta quan tâm nó như người chị với em, hình trong lòng người ta nó chiếm một vị trí như bao nhiều người bình thường khác, đơn giản vì nó không liên quan gì mà.
Nó ấn tượng với một chị bé lớn hơn nó 2 tuổi với một khuôn mặt bầu bĩnh với một nụ cười thật tươi và cực kì dễ thương thích bấu bẹo và quan tâm người khác. đôi lúc tính trẻ con, lúc lại rất người lớn... nó cùng được một điểm chúng là thích đi bộ mình. Nta cũng hay nhắn tin cho nó mỗi ngày lắm. Nhưng có lẽ người ta cũng cô đơn cần tìm một người để nói chuyện mà thôi như bao người khác tìm tới nó, lúc họ tìm được tình yêu mới một sự quan tâm mới thì dường như họ đã bỏ quên mất nó. Nó vẩn ngồi đó chờ tin nhắn của người ta vào mỗi giờ trong ngày, mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên nó làm là mỡ máy tính check tin ngắn facebook kiểm tra điện thoại, nó cảm thấy vui khi có tin nhắn của người ta dù nó chỉ là một cái icon mặt cười. Nhưng nó lại thoáng buồn khi nghe người ta nói đang đi cùng một người con trai khác. có lẽ nó thua tuổi tính trẻ con nên dường như nó chỉ nhận được thứ tình cảm là chị em.
Nó tự tạo niềm vui cho mình bằng cách nhìn người ta cười mỗi ngày ... làm người ta vui, đi cùng người ta, nhưng nó không biết đến bao giờ nta cũng bỏ nó mà đi, nta còn phải yo phải lập gia đình công việc đâu để ý tới đứa trẻ con như nó ai mà thèm quan tâm chứ.
Thế sao nó không quên nta đi ? ừ thì quên nó đã thử nhưng để một người có tình cảm đâu phải dễ quên một người đã từng có tình cảm đặc biệt lại càng khó hơn. Câu hỏi cứ hiện lên trong đầu nó: có hay không? Câu trả lời đã rõ là có nhưng nó lại trả lời là không. Lạ thật. có lẽ khoảng cách tuổi tác, địa lý, trình độ, hoàn cảnh đối với nó là quá lớn nên cần thêm thời gian để suy nghĩ. Một đôi đũa lệch như thế thì liệu người ấy có vượt qua để chấp nhận. Nó đã quen với cái cảm giác bị soi mói nên với nó dửng dưng với mọi chuyện là bình thường nhưng liệu người kia có vượt qua hay không, Liệu rồi gia đình bạn bè có chấp nhận... đủ thứ nó phải nghỉ.
Và rồi có lẽ người ta cũng bỏ nó đi như bao người đến trước, tất nhiên nó không hề đa tình mà ngược lại chưa từng có một mối tình nào cả.Rôi khi người ta tìm được một cuộc sống mới tìm được một người mới rồi nta cũng ra đi thôi. Nó nghỉ rẳng người ta sẽ hạnh phúc bên cạnh người yêu làm nó thoáng chút buồn nhưng rồi cũng nở nụ cười thật tươi, một nụ cười mãn nguyện vì họ được hạnh phúc. Cuộc sống này thực tế hơn nhiều, sẽ không có những mối tình lãng mạn kiểu như phim hàn đâu. Chẳng có thằng có một đứa con gái nào chấp nhận một đứa ít tuổi và lại xa khoảng cách địa lý đâu.Họ sẽ không bao giở đủ kiên nhẫn và tự tin đễ chờ được.
Nó luôn sống hết mình, bởi thế chẳng bao giờ phải hối tiếc khi lặng nhìn những gì đã xảy ra. Nếu người ta là là của nó thì chả sẽ giành cho nó. nó chỉ biết sống hết mình yêu hết mình dù rằng nó biết nó sẽ đau ... một nỗi đau thật sự mà nó phải chịu... nhưng biết làm sao nó đã yêu yêu thật sự không phải một cái thích đơn thuần. Đúng nó yêu đươn phương nhưng nó biết làm thế nào khi con tim nó không nghe lời.
Cõ lẽ đây cũng sẽ là một người thoáng qua cuộc đời mà để lại nhiều cung bậc cảm xúc nhất. Đễ lại nhiều rung động nhất với nó. Có đủ mọi chuyện làm nó mệt mõi lắm rồi. Nó đễ tự nhiên thôi... nó không muốn nghĩ quá nhiều nữa. hàng đêm nó vẩn mơ thấy nta làm cô dâu của nó làm nyo của nó nó hạnh phúc nhưng chợt tỉnh đó chỉ là giấc mơ. Nếu thật sự người đó thích nó thì chị ta hẳn sẽ chờ được thôi. Nó sẽ mĩn cười và thầm chúc cho người ta hạnh phúc. Rồi thời gian sẽ không xa nữa đâu.
Nguồn : cuoncamnang.blogspot.com
0 nhận xét :
Đăng nhận xét